Thursday, October 30, 2014

NÓI KHÔNG VỚI CÁP TREO

Lại một ngày mới và tin hôm nay tôi đọc là về Sơn Đoòng, sự kiện mà mọi người đang rất xôn xao bàn ra nói vào và lên kế hoạch hết sức nghiêm túc.  

Đầu tiên, tôi muốn khoe là quê nội tôi ở Quảng Bình, đã đi động Phong Nha được 2 lần hồi còn bé tí và đương nhiên là ai đến Phong Nha cũng bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp thiên nhiên kì vĩ của cái động này. ( Mới thấy mẹ thiên nhiên vĩ đại đến dường nào ). Và cái tin dự án cáp treo của cái tập đoàn “ham tiền ham bạc” quái qĩ đang lên kế hoạch phá nát cái Sơn Đoòng bằng những cột bê tong, cốt thép và rủ rê các bạn trẻ chỉ đến đây 1 lần, ngắm cho đã, chụp hình up facebook cho đã, quăng 1 mớ rác ở lại và phủi mông đi về, tỏ vẻ ta đây ngon lắm. Xong các bạn bảo mọi người chỉ được cái giỏi nói, ích kỉ vì không cho xây cáp treo để mấy bạn đó chụp hình selfie... Cũng có một loại đối tượng khác thì bảo tôi ấu trĩ, tại sao không “nhìn xa trông rộng”, vì cái cáp treo sẽ tạo công ăn việc làm cho người dân Quảng Bình và thu hút du lịch và phát triển tỉnh. Tôi chỉ biết im lặng, không nói lên lời nào, vì CÓ RẤT NHIỀU CÁCH để thu hút người dân đến thăm Quảng Bình chứ không nhất thiết phải là 1 cái cáp treo. Và Quảng Bình cũng có rất nhiều chỗ để đi chứ không chỉ 1 cái Phong Nha Kẻ Bàng… ( thiệt sự là bị buồn )

Đáng lẽ sáng sớm thì không nên buồn vì tôi còn có rất nhiều đồng bọn đang ngày đêm kêu gọi và phản đối mạnh mẽ cái sự gớm giếc của tập đoàn làm ăn bất nhân này. Tôi có đứa bạn là Cô Giáo Đi Bụi đang rất kiên nhẫn và kêu gọi có khoa học bài bản để đưa thông tin chính xác và đầy đủ về Sơn Đoòng cho mọi người biết rõ ( hơn là kêu gọi chửi bới um sùm như tôi ). Tôi cũng thấy Faccebook Page No Cable CAR in SonDoong đang ngày càng tăng cao số lượng người ủng hộ và kiên quyết SẼ KHÔNG BAO GIỜ ĐI CÁP TREO ở Sơn Đoòng cho bọn Sun group sạt nghiệp chơi. 

Tôi cũng chỉ cần gõ #savesondoong tren facebook sẽ ra 1 loạt các bài lên tiếng chỉ trích, chê bai, và không thể hiểu được là mọi người xây cái cáp treo đó để làm gì, phá cái Phanxipang không đủ sao?   

Tự dung Nghĩ thế này. Bây giờ có 1 brand nước uống tăng lực, hay brand quần áo thể thao du lịch ,hay nước uống bổ sung chất ion gì đó nhào vô, không cần tài trợ ầm ĩ. Chỉ cần cho khoảng 20,000 USD (bằng vài cái banners quảng cáo không có mấy ai click vào ), sau đó gởi cho các bạn đang kêu gọi ngừng xây cable ở Sơn Đoòng. Để các bạn in 5,000 áo thun với khẩu hiệu. KHÔNG BAO GIỜ ĐI CÁP TREO , ĐI CÁP TREO SẼ PHẢN ÁNH CON NGƯỜI CỦA BẠN... sau đó phát cho anh chị em du lịch Phượt,vn hay xóm nhiếp ảnh hay vnphoto… để các bạn ấy ra Phanxipang hay Bà nà chụp hình, và kêu gọi bạn bè đừng đi cáp treo nữa. Coi cái bọn tập đoàn đó xây cái gì. 

Cái brands nào đó mà nhảy vào đảm bảo sẽ được những người yêu thiên nhiên, yêu du lịch dã ngoại biết đến và nhiệt liệt ủng hộ. Nào, Pocari Sweet, Revive, Aquafina, Lavie,.. mời zô. 

Hay mấy bạn chịu chơi Vietjet tặng free vé máy bay cho bà kon ra Quảng Bình kêu gọi ngưng ngay cái kế hoạch cáp treo? 

Hay FPT tặng ngay 3 ngày quảng cáo trên Vnexpress, Ngoisao.net làm cái banner nói không với cáp treo. ( haha, cái này coi bộ khó.. ) 

#savesondoong 


Monday, October 27, 2014

Start-up và sân chơi cho giới trẻ. #HanoiStreetcuisine

Sáng nay tôi dậy muộn như mọi ngày. 6am thức dậy, tắt chuông báo thức và nằm lăn qua lăn lại trên giường đến gần 6.30 mới làm vệ sinh cá nhân và ngồi fa café, đọc tin tức. 

Tin hôm nay tôi đọc là về tình hình kinh doanh khởi nghiệp của các bạn trẻ Việt Nam, và có vẻ mọi người đang nhắm tới nhiều nhất là trường hợp Haivl với thương vụ “33 tỷ” và đã bị dập tắt 1 cách không thương tiếc sau vài ngày um sùm. Đọc sơ qua thì đúng là thấy cũng bực giùm bạn Quảng, hy vọng bạn Quảng ( sn 89, người Nghệ An ) vẫn tiếp tục đi theo con đường kinh doanh của mình, đừng nản!

Quay lại chủ để start-up. Quả thật là rất khó! Khó đủ thứ đường, nào là thiếu nhân lực có khả năng, nào là năng suất thấp, nào là bạn owners có idea, chuyên môn nhưng lại thiếu người lãnh đạo, nào là không có sân chơi, community để cùng nhau nương tựa, cùng nhau kinh doanh win win mà đi lên, nào là vốn ngân hàng, tỉ giá lúc lên lúc xuống, mà khó nhất chắc là Luật! Không biết cái nào đúng cái nào sai để làm, hoặc nói rõ hơn là không biết liên lạc, móc nối với ai mà cho qua trót lọt! Nói túm lại là start-up khó trăm bề. Các bạn du học sinh nước ngoài về Việt Nam cũng rất phiền lòng khi mình muốn về làm nhưng không có chỗ nào đứng ra hỗ trợ hay hướng dẫn. Tôi trách các bạn sao không hỏi. Các bạn lại cười vô mặt bảo có ngon đi hỏi đi, coi có ai chỉ không? Tôi đương nhiên buồn miên man hết mấy bữa mà cũng không biết phải làm sao. (thật ra đang nghĩ là sẽ hỏi mấy bạn VietAboarder xem thế nào) 

Tôi thiết nghĩ thế này, các brands lớn, nên có 1 số budget nhất định để sponsor, support và even là cùng các bạn startup này build 1 cái community vững chắc mà ở đó win win cho cả 3 ( brands, start-up, và khách hàng )

Quay lại mục start-up tôi đọc sáng nay. Một nhóm 5 bạn Sv Ngoại thương và Ngân hàng xây dựng một hệ thống đánh giá, có cả sự bảo trợ chuyên môn từ các chuyên gia về ẩm thực Hà Nội và làm 1 cái bản đồ ẩm thực online. Ý tưởng không phải là quá mới nhưng cũng chưa có ai làm cho bài bản. Các bạn lại trẻ, tâm huyết và có đầu tư về mặt nội dung nên rất đáng khen. Quan trọng hơn hết là Vietnam mình còn thiếu trầm trọng review websites, nên idea HaNoi Street Cuisine này bản thân tôi đánh giá rất cao. Đúng nhu cầu của rất nhiều người, và quan trọng là quảng bá được hình ảnh du lịch cho Hà Nội.

Rõ ràng 1 cái platform như vầy mà chết yểu thì quá xá là uổng! Trong khi đó các hãng airlines có thể đứng ra sponsor lâu dài cho các em HSC (HaNoi Street Cuisine) đi lên. Các nhãn hàng thức uống giải khát có thể hỗ trợ đi kèm, support cho ăn uống, các hãng muối tiêu ớt đường bột ngọt nước tương nước mắm cũng có thể nhảy vào bảo trợ. Vừa giúp cho các em khởi nghiệp với bệ phóng tốt, vừa give back cho community, tạo hình ảnh quảng bá du lịch cho Hà Nội, (rồi vài bữa tiến vào làm Sai Gon Street Cuisine hay Da Nang Street cuisine hay Da Lat Street cuisine..)  Mà cũng có đầy room để cho brands nào đứng ra tại trợ làm content marketing ngon lành. 

Nói ví dụ như Pepsi đứng ra tài trợ đi ha. Message đầu tiên mà Pepsi có thể truyền tải là việc Pepsi mong muốn góp phần quảng bá ẩm thực Hà Nội và ẩm thực Việt Nam, đồng thời muốn giúp cho các bạn trẻ biến hoài bão thành hiện thực và Pepsi hi vọng sẽ có 1 trong những trang giới thiệu ẩm thực với nội dung phong phú (khổng lồ) cho tất cả các bạn trẻ có tâm hồn ăn uống. Sau cái phase 1 này với thought leadership, được consumer chú ý đi, sau đó cùng 5 bạn SV xây dựng nội dung website thật chuẩn, tạo 1 community vững chắc, thì Pepsi có thể bắt đầu tạo branded-content cho mình. Tạo video clip, tổ chức sân chơi cho những bạn sành ăn, liên tục crowdsourcing để có thêm nhiều thông tin. Xong ẩm thực ViệtNam, Pepsi cũng có thể đánh sang du lịch, giới thiệu ẩm thực Việt Nam ra thế giới. Trời, cả 1 sân chơi đầy ăm ắp trước mặt!  

Đó là tôi đang còn mơ ngủ lúc 6.30 AM như vậy, nghe có vẻ mơ màng..Nhưng tôi nghĩ, rất cần các big brands nghĩ rộng ra nhiều hơn sản phẩm của mình, và hãy làm gì đó cho consumers ngoài việc bán cho xong cái sản phẩm / dịch vụ. Và tôi tin là làm được. 

PS: Lấy ví dụ Pepsi vì thấy dạo này Coke lấn át bằng quá trời cái hay luôn. Pepsi cứ loay hoay hoài chưa thấy gì rõ rệt, phần vì nhiều ideas, platforms quá nên người dùng như tôi đây cũng khó mà nhớ cho nổi. 

Friday, October 17, 2014

Trẻ em như búp trên cành*

Tôi có quen Thủy, học Y Phạm Ngọc Thạch Sài Gòn, và bây giờ thì đang kiếm việc ở Chicago, chuyên về tâm lý trẻ em. Thủy bảo là con nít từ 0 đến 3 tuổi là độ tuổi rất quan trọng, hình thành 1 số tính cách cơ bản và suy nghĩ, hành xử trong giai đoạn này. Nên việc dành thời gian dạy con, nói chuyện với con, cho con những bài học đầu tiên như biết cảm ơn, biết thắc mắc, biết tìm tòi, biết từ tốn, biết cách thể hiện suy nghĩ, biết ngăn nắp gọn gàng, biết dạ thưa… là từ đây. Tôi đã hết sức ngạc nhiên, bé thế mà đã biết suy nghĩ ư! Bạn rất chắc chắn như vậy, thế nên tôi cũng không hỏi thêm, rồi tiếp tục bữa ăn nói chuyện phím với bạn về các thể loại tình hình y tế khác.
Sáng nay, vừa nhâm nhi Starbucks, vừa ngó 1 bài báo trên NY times, và tự dưng mọi thứ quay về một mối. Bài biết bàn luận về một nghiên cứu về ngôn ngữ học đối với trẻ con, và cho rằng chất lượng / nội dung nói chuyện còn quan trọng hơn là số lượng / từ ngữ dùng để nói chuyện với trẻ con và khả năng dùng từ ngữ của chúng.

Quả thật là tôi có hơi hoang mang? Là sao ta. Khoan nói về chất lượng / nội dung đi. Nói về số lượng từ ngữ đi.

It has been nearly 20 years since a landmark education study found that by age 3, children from low-income families have heard 30 million fewer words than more affluent children, putting them at an educational disadvantage before they even began school.

1 cái khoảng cách 30 triệu từ giữa trẻ em sinh ra trong gia đình khó khăn và trẻ sinh ra trong gia đình có điều kiện hơn. Và điều này đã dẫn đến việc em bé đó ngay từ những ngày đầu đi học đã có phần “thua thiệt” với trẻ em khác rồi. Và vì vậy các bạn Mỹ có cái chiến dịch Word Gap hay Thirty Million Words để khuyến khích các bậc phụ huynh nói chuyện nhiều với con hơn, đọc sách cho con nghe nhiều hơn, trình bày sử dụng nhiều từ ngữ, nhiều hoàn cảnh hơn, để trẻ con có khả năng dùng ngôn ngữ lưu loát, trình bày dễ dàng, viết lách vì thế cũng tốt hơn….

Tôi bật người, trời ạ. Tôi nghĩ có lẽ 1 số bố mẹ ( đặc biệt các bạn trẻ ) có điều kiện ở VN thì biết những điều này, nhưng đại đa số các gia đình khác sẽ HOÀN TOÀN không biết, và thì dụ có biết là nên nói chuyện với con đi, họ cũng không biết phải làm sao.

Nếu bây giờ có 1 nhãn hàng sữa ( VINAMILK đi ) và thiết kế 1 chương trình Nói chuyện với bé 0-3 tuổi đi, mời các bố mẹ có con so đi (con đầu lòng thì ai cũng sẽ bở ngỡ), tặng sách miễn phí cho trẻ con đi, phát radio cho trẻ con nghe đi, và thiết kế 1 chương trình 30 triệu từ cho trẻ con đi. Như vậy thì sẽ tốt lên biết bao nhiêu, cho cả thương hiệu, cho cả các gia đình, và cho cả 1 mớ các trẻ em mới sinh mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút ở các bệnh viên phụ sản trên cả nước. Sữa không làm thì nhãn hàng tả giấy làm. Có hơn tám chục* cái nhãn hàng ở VN về sữa, sáu chục* cái nhãn hàng tả giấy mà không ai giúp cho trẻ em Việt mình nghe được thêm 30 triệu từ cho bằng bạn bằng bè ư.
*không biết chính xác, nói quá lên vậy đó, mà có khi còn hơn :p

Chèn, tự dưng nhớ tổng đài 1088 ngày xưa, hay gọi điện thoại nghe mấy cô kể chuyện cổ tích. Rồi đến tận bây giờ vẫn có thể nhớ như in bài mà ba hay hát ru ngủ ngày còn nhỏ.. ( và tôi cũng đã hát lại ru bé Hiếu, bé Thư ngủ ngày nào.. )

Con ong làm mật, yêu hoa 
Con cá bơi, yêu nước; con chim ca, yêu trời 

Con người muốn sống, con ơi 

Phải yêu đồng chí, yêu người anh em. 


Một ngôi sao chẳng sáng đêm 

Một thân lúa chín, chẳng nên mùa vàng 

Một người - đâu phải nhân gian 

Sống chăng, một đốm lửa tàn mà thôi! 


Núi cao bởi có đất bồi 

Núi chê đắt thấp núi ngồi ở đâu ? 

Muôn dòng sông đổ biển sâu 

Biển chê sông nhỏ, biển đâu nước còn ? 


Tre già yêu lấy măng non 

Chắt chiu như mẹ yêu con tháng ngày 

Mai sau con lớn hơn thày 

Các con ôm cả hai tay đất tròn.


Tiếng ru – Tố Hữu


PS: Tôi sẽ để dành cái này, bữa nào pitch nhãn sữa nào sẽ lôi ra đi thuyết phục, hay năn nỉ.. Nhất là mấy brands nước ngoài. Làm mấy cái này cho người dân Việt Nam nè. Đến nước tụi tui bán sữa thì cũng ít nhiều give back đi chớ.

Tuesday, October 14, 2014

Sài Gòn 6 giờ sáng

Tôi lập cái blog Sài Gòn 6 giờ sáng là vì: 

Đầu tiên, để thỏa mãn nhu cầu viết (cũng như cải thiện khả năng viết tiếng Việt) và thể hiện chính kiến cá nhân của mình (POV). Vốn dĩ tôi là người không có nhiều chính kiến cá nhân, nhưng có khả năng bảo vệ chính kiến của người khác mà tôi cho là đúng. Nói nôm na là tôi biết phân biệt trái phải, và sẽ lựa chọn con đường những người giỏi, tài năng đã đi, cứ vậy mà đi theo. Âm thầm ủng hộ! Bây giờ có khá hơn, tôi muốn lập cái blog này, không hẳn là đi 1 con đường mới (biết quái gì mà đi), tôi vẫn đi theo đường của người giỏi, nhưng tôi muốn phát quang nó, làm nó rộng ra, và kêu gọi nhiều người đi theo nữa. Chứ để mấy con đường đó bị lấp đi theo thời gian thì uổng quá, đúng không? 

Cái thứ hai, tôi muốn mình tạo thói quen dậy vào lúc 6 giờ sáng, suy nghĩ và viết hay đọc một cái gì đó hay ho, vui vẻ, nhằm mục tiêu hấp thụ những năng lượng tốt (positive energy), rồi tôi chia sẻ năng lượng đó cho những người xung quanh. Có như vậy thì mỗi ngày của tôi sẽ trọn vẹn hơn, đẹp đẽ hơn, có ích hơn. 

Cái thứ ba, tôi thật sự muốn chuyển những suy nghĩ thành hành động. Không chỉ nói, mà phải thực làm. Và viết gì thì cũng nên gợi ý giải pháp, hay / chưa hay gì thì cũng phải có giải pháp. Mỗi ngày làm một tí, mỗi người góp một ít, từ từ, ngày qua ngày, tháng qua tháng,..khi thu nhập được một số lượng lớn, mới tạo được sức ảnh hưởng nhất định đến một thế hệ 

Cuối cùng, viết gì thì cũng cần có nội dung nhất định, chứ chẵng lẽ lại lan man từ chuyện trong nhà đến ngoài phố hay chính trị rối ren tùm lum rồi chiến tranh thế giới, bệnh tật này nọ? Tôi đương nhiên muốn viết và bàn những chuyện ở Sài Gòn nói riêng và người Việt nói chung và tập trung 3 nội dung chính:  
  1. Education and Personal growth - Giáo dục và phát triển cá nhân 
  2. Environment and Sustainability – Môi trường và phát triển bền vững 
  3. Economy and Consumption – Kinh tế và tiêu thụ 

Tôi cả nghĩ 3 cái lĩnh vực trên liên quan với nhau thiệt là chặt chẽ, mà nhất là tôi đang làm trong lĩnh vực Kinh tế, nên tôi mong muốn những hoạt động của doanh nghiệp có thể phần nào ảnh hưởng đến giáo dục toàn diện và phát triển cá nhân, từ đó dẫn đến việc tiêu thụ và phát triển bền vững mà còn bảo vệ cái môi trường trên cái hành tinh đang chết dần chết mòn này. Muốn là làm như vậy nhưng 1 mình thì không biết là sẽ đi đến đâu, (vốn dĩ tôi cũng không muốn làm một mình, không có vui!) Nên tôi hy vọng các bạn đọc đến đây, có gì hay ho thì chia sẻ, cùng nhau viết, cùng nhau trao đổi, cùng nhau đưa ra ý kiến chung. (Rồi cũng có thể cùng nhau dậy sớm, tập thể dục, uống café, hay ngồi thiền…)